Sống:

Tiếc chi một nụ cười

(TGĐA) - Tôi xem lại mình và xấu hổ, dường như tôi đang trở nên cau có, già nua vì tuổi tác hay stress bởi công việc mưu sinh, bởi những lo toan của một người phụ nữ có gia đình và hai cô con gái nhỏ. Đó hoàn toàn không phải những lý do chính đáng cho thái độ sống của bản thân, vì nụ cười đâu có mất tiền mua, tại sao tôi lại ít cười như thế?

tiec chi mot nu cuoi Đàn ông Việt ở Mỹ
tiec chi mot nu cuoi Bài học về tự do, tôn trọng…
tiec chi mot nu cuoi Đàn bà nói xấu…đàn bà
tiec chi mot nu cuoi

Sáng nay, tôi đi chợ về, quãng đường từ chợ về đến nhà mất khoảng 15 phút đi bộ. Trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ về… nước Mỹ thì có một người đàn ông Châu Á khoảng gần 60 tuổi, vóc dáng gầy gò vừa nhìn thấy tôi đã hớt hải chạy đến gần. Theo phản xạ, tôi hơi hoảng hốt vì buổi sáng đường rất vắng, hầu như không có ai xung quanh, cảm giác đa nghi và chuẩn bị phòng vệ cho trường hợp xấu nhất ngay lập tức trỗi dậy. Tôi liên tưởng ngay đến mấy vụ cảnh báo đầu độc bằng thuốc mê để lừa tiền mà các bạn trên mạng Facebook ở Việt Nam đang liên tiếp cảnh báo. Nhất là cái túi tôi đang đeo trên người lại đựng không ít tiền mặt. Người đàn ông đó nói một tràng tiếng Anh tỏ thái độ rất tha thiết (Tôi xin đính chính là thành phố tôi đang sống, những người vô gia cư đứng ở ngã tư xin tiền và trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác không phải là hiếm hoi). Tôi xua tay ngay lập tức: “I’m sorry, my English is not good!”. Ông ta hỏi: “Are you Vietnamese?”. Tôi gật đầu. Ông ta mỉm cười: “Vậy cô vui lòng cho tôi hỏi ở đây người ta đổ rác vào thứ mấy?” Tôi trả lời: “Thứ 3 chú ạ, ủa mà tại sao chú lại không biết lịch đổ rác vậy?”. Ông ta nói: “Vì tôi mới chuyển đến khu này và chưa kịp làm quen với hàng xóm. Tôi cảm ơn cô nhé”. Tôi nói: “Không có gì ạ!” rồi đi tiếp, chợt nghĩ sao mình vẫn chưa thể nào bỏ được thói quen nghi ngờ người lạ như một phản xạ thường trực, cho dù, đó là người cùng dòng máu Việt với mình, đến mức mỗi lần đi shopping ở các trung tâm thương mại lớn nhất tôi cũng khư khư giữ lấy túi xách và điện thoại di động, mặc dù chồng tôi cam đoan là không có, hoặc ở đây rất ít kẻ cắp hoặc kẻ móc túi.

tiec chi mot nu cuoi
Nước Mỹ, đất nước của bão tuyết, của áp lực đồng tiền, của nạn thất nghiệp tràn lan bắt nguồn từ những cơn khủng hoảng tài chính nặng nề…, và nước Mỹ trong mắt tôi cũng vô cùng thân thiện với nụ cười luôn nở trên môi người bản xứ, với những thành phố xanh, sạch đẹp, nhiều cây xanh, hoa trái bao quanh các khu nhà đẹp đẽ, duyên dáng như thiên đường có thật. Tôi đã dần bớt đi nỗi lo âu, sự lạc lõng của người con xa xứ khi nhận lấy những nụ cười vô giá ấy.

Tôi lại nhớ có lần cả gia đình tôi đi siêu thị, vừa bước xuống xe thì một ông Tây tiến lại mỉm cười rất tươi và chào: “Hello!”. Tôi ngớ người ra hỏi chồng: “Bạn của anh phải không?”. Chồng tôi lắc đầu: “Không, ông ấy thân thiện thôi mà, có thể là nhìn tụi nhỏ nhà mình ông ấy thấy dễ thương chăng?”. Sống gần nửa năm trên đất Mỹ mà tôi vẫn ngại ngại làm sao khi người đối diện chả quen thân gì cứ chào hỏi rối rít và chúc nhau từ sáng đến tối. Khi còn ở Việt Nam, tôi vẫn nghĩ người Việt vô cùng dễ gần, dễ tiếp xúc và thoải mái, nhưng sang Mỹ rồi tôi mới thấy, người Mỹ thân thiện không kém. Họ luôn luôn vui vẻ và tạo cảm giác sống tích cực cho mọi người xung quanh. Nhất là những người bán hàng. Hầu như tôi ít khi phải phàn nàn về điều gì vì họ rất tôn trọng khách hàng theo phương châm: “Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi”.

tiec chi mot nu cuoi

Tôi có ấn tượng đặc biệt với một cô thu ngân người Mỹ khoảng 50 tuổi, có bộ tóc màu bạch kim ở siêu thị Wallmart gần nhà, công việc của một thu ngân dĩ nhiên là không nhàn nhã gì, họ phải làm việc luôn chân luôn tay không ngừng nghỉ, vì mức độ mua sắm của người Mỹ rất cao. Nhưng sau vài lần quan sát, tôi thấy rằng cô luôn cười rất tươi với khách hàng, cô vui vẻ đến nỗi tự nhiên tôi phải xem lại mình và xấu hổ, dường như tôi đang trở nên cau có, già nua vì tuổi tác hay stress bởi công việc mưu sinh, bởi những lo toan của một người phụ nữ có gia đình và hai cô con gái còn quá nhỏ? Đó hoàn toàn không phải những lý do chính đáng cho thái độ sống của bản thân, vì nụ cười đâu có mất tiền mua, tại sao tôi lại ít cười như thế? Người Việt chẳng có câu: Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ còn gì. Tôi đã từng lý giải nguyên nhân, bởi nghệ thuật đối đãi khách hàng khiến họ niềm nở một cách khó tin, nhưng chẳng có ai giữ mãi được nghệ thuật sống đó nếu từ đáy lòng họ không phải là một con người có tấm lòng bao dung cởi mở với những người xung quanh.

tiec chi mot nu cuoi Đàn ông dễ hư?

(TGĐA) - Đàn ông dù có bản lĩnh đến đâu cũng dễ dàng sa ngã ...

tiec chi mot nu cuoi Thương người mất mát

(TGĐA) - Tôi ngẫm ra rằng, đàn bà nếu thực sự thương yêu nhau, sẽ ...

tiec chi mot nu cuoi Hôn nhân hay tự do?

(TGĐA) - Sáng chủ nhật, cứ 15 phút trên bảng tin Facebook cá nhân của ...

tiec chi mot nu cuoi Giấc mơ chồng Tây ngọt ngào

(TGĐA) - Sau giấc mơ có thật phũ phàng, tôi đã thôi đưa các anh ...

Cấn Vân Khánh