Nhớ các chị Trà Giang, Ngọc Lan, Lịch Du, Minh Đức, Thanh Thủy, Dục Tú... đã lặn lội đi khắp nẻo đường của Tổ quốc để hóa thân làm nên những nhân vật anh hùng bất khuất đó, những bộ phim để đời sống mãi theo thời gian.
Đang lặng lẽ ngắm bé My, bé Mía – những đứa cháu nội đang say giấc, bỗng làn gió lạnh lướt qua, Sài Gòn trở gió, tôi bất chợt nhớ lại cách đây đã hơn bốn thập niên, ngày hôm đó, nhân vật chị Vân trong phim Nổi gió mặc áo trắng; Phim đang quay thì máy bay địch ào ào đến. Loay hoay chưa biết sao thì chị phục trang chạy như bay đến, khoác cho tôi tấm vải dù và kéo vội tôi xuống hố. Máy bay đi, chị lôi tôi vào bụi rậm, lấy khăn lau cho tôi và thay quần áo để kịp quay kẻo hết nắng. Còn chị lấm lem ướt sũng trong khi thời tiết lúc ấy là gió mùa đông bắc đang về. Rét, mặc kệ, trên môi chị vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Ôi! Còn biết bao những kỉ niệm đáng nhớ. Nhớ đến, nghĩ đến, lòng cứ lâng lâng trào lên những vần thơ mộc mạc thân thương tặng các chị từng tham gia ngành Điện ảnh:
Chúc chị khỏe mạnh suốt đời
Trăm năm hạnh phúc nở cười như hoa
Cuộc đời như thể bài ca
Vừa tròn việc nước việc nhà cả hai
Huân chương phấp phới chị cài
Trên ngực đỏ thắm anh tài như trai
Chúc chị trẻ mãi không già
Nghĩa nhân đầy ắp mặn mà tình thương
Chúc chị mãi mãi ngát hương
Là đóa sen đẹp đời thường nhân gian
Chúc chị hạnh phúc chứa chan
Cháu con khỏe mạnh ngoan hiền hiếu nhân
Chúc chị mãi mãi thanh tân
Như mùa xuân mới trắng ngần hương thơm.
NSƯT Thụy Vân