Chúng tôi bắt tàu từ nhà ga Rossio đến Sintra chỉ mất 40 phút và 20 phút một chuyến. Từ ga Sintra có xe buýt con thoi chạy lên tận đỉnh cực Tây, nhưng một tiếng mới có một chuyến nên tôi quyết định thuê xe ngoài. Sintra có một nhà ga cổ tích, mà chỉ vừa ra tới cổng thôi tôi đã thấy mình bước vào một thế giới khác, hệt Harry Porter xuống ga tàu để đến trường phù thủy Hogwarts.
| Chiếc tuk tuk đáng yêu ở Sintra | |
Sáng ấy nắng trải vàng lấp lánh và xuyên qua những kẽ lá lốm đốm xuống vệ đường. Cùng chung một mặt trời mà chỉ châu Âu mới có ánh nắng kỳ diệu đến thế này, thứ nắng hiếm hoi mà chỉ vài ngày thu trong vắt Hà Nội mới tạm sở hữu chốc lát lúc giao mùa. Cửa ga đông nghịt người, khách du lịch và dân bản địa đứng chào mời tour trong những chiếc xe kỳ dị. Lisbon có nhiều tuk tuk, nhưng giá của nó rất trên trời, vài chục Euro một cuốc chứ không rẻ bèo như tuk tuk Thái Lan.
Một cô gái ngồi trong xe tuk tuk, nắng ốp rực mớ tóc vàng lây phây trong gió. Cô ấy không chào mời, có lẽ cũng biết giá trị của thứ mà mình đang ngồi lên, ai muốn đi thì hỏi thôi.
| Tuk tuk ở Sintra hay toàn Lisbon chỉ có 3 chỗ ngồi và giả cả không hề rẻ | |
Tuk tuk cả ở đây và trung tâm Lisbon chỉ có ba chỗ ngồi, giống tuk tuk ở Jakarta hơn là bên Bangkok và Vientian, nhưng cũng vì thế mà nó tí hon như một chiếc xe đồ chơi. Ngoài tuk tuk thì còn hàng chục chiếc xe cổ khác đang đậu bên ngoài chờ khách. Ôi… đây đích thị là một bảo tàng xe hơi ngoài trời.
Ở Sintra người ta không đi xe hiện đại, không biết sao lại thế. Có phải để hòa nhập với không khí rất cổ kính và huyền ảo của thị trấn lâu đài này? Tôi cũng không biết họ lấy đâu ra lắm xe cổ đến vậy, những chiếc mui trần nhỏ xíu chỉ hai chỗ ngồi và đủ màu sắc. Piaggio, Ferrari, Ford, Chevrolet, Aston Martin, Fiat… Hoa hết cả mắt. Ừ mà sao xe cổ có nhiều hình thù đẹp thế, trong khi xe hiện đại thực đơn điệu. Tôi chợt nhớ ra bảo tàng xe hơi cổ Royal Coach nổi tiếng mà tôi không còn gạn được chút thời gian nào để tham quan. Người Bồ Đào Nha có cái thú chơi xe này thì phải.
| Ở Sintra, ngoài Tuk tuk thì còn vô vàn xe cổ mui trần nhỏ xíu | |
Một gã mặt tròn mặt quần sooc vừa nhìn thấy chúng tôi lập tức áp sát chào mời. Rất nhiều người bán tour như thế, trên tay cầm sẵn chiếc bản đồ có hình những tòa lâu đài. Gã liến thoắng:
- Quý vị đợi xe công thì rất lâu, mà không thể đưa quý vị đi hết được ngần này điểm. Đây nhé, tour của chúng tôi bao gồm ngọn hải đăng Cabo da Roca, pháo đài người Moore, cung điện Pena, cung điện Monserrate, cung điện Quốc gia Sintra, cung điện Quốc gia Queluz, lâu đài Seteais… 60 Euro một người thôi. Xe sẽ chờ quý vị ngay cổng mỗi điểm…
| Vẻ đẹp rực rỡ ở Sintra mà bất cứ du khách nào cũng muốn đặt chân đến | |
Ôi Trời, ngoài chi chít lâu đài ở cái thị trấn Sintra nhỏ xíu này thì còn hằng hà các công viên, vườn thượng uyển rồi nhà thờ nữa. Đi hết thì mất hai ngày. Tôi đành chọn đại mấy cái hình đèm đẹp trên bản đồ: Pháo đài Moorish, cung điện Pena và tất nhiên, ngọn hải đăng Cabo da Roca.
- Chúng tôi chỉ đi ba điểm này thôi, 20 Euro một người nhé.
Gã mặt tròn đồng ý ngay tắp lự. Nghe chừng có vẻ bị hớ. Biết thế mình nói 15 Euro thôi nhỉ. Thôi thì bọn đại gia châu Á thường thế, ngớ ngẩn hơn là hào phóng. Chúng tôi phải chia làm hai xe, một xe đời mới và một xe cổ.
| Những chiếc xe ô tô cổ cũng là một đặc sản du lịch ở Sintra | |
Tôi chọn ngồi xe cổ. Ban nãy thoáng tự hỏi: Xe cổ đẹp và sành điệu thế này, sao người ta không chọn nó mà cứ đi xe đời mới? Giờ mới thấm rằng món này đúng là chỉ nên ở trong bảo tàng. Xe của tôi có kính nhưng không đóng được cửa sổ (loại cửa sổ kéo), mà đằng nào cũng không có máy lạnh thì đóng làm gì. Vì thế tôi hứng nắng chang chang. Thêm nữa xe còn xóc và kêu phành phạch. Lúc xuống xe người đau mỏi in như vừa leo núi.
| Đường lên lâu đài Moors gợi hình ảnh Vạn lý trường thành của Trung Quốc | |
Chúng tôi tới pháo đài người Moor đầu tiên. Nhìn trên ảnh quảng cáo, Castelo dos Mouros nằm trên đỉnh núi cao và âm u trong sương mù. Vẻ quyền uy, huyền ảo và kinh dị của nó khiến tôi lựa chọn đầu tiên trong số hàng loạt tiêu điểm ở Sintra. Đường lên pháo đài rất dốc vì xe phải leo núi, nhưng đó cũng là con đường đẹp nhất trong hàng vạn con đường tôi từng đi qua. Đơn giản vì nó giống hệt trong những bộ phim kiểu Alice ở xứ sở thần tiên mà tôi từng được nhà trường cho đi xem hồi tiểu học ở cái rạp chiếu phim nhà văn hóa Tăng Bạt Hổ. Ồ con đường này được rừng cây bao phủ hai bên.
| Một góc phố ở Sintra đẹp đến nao lòng... | |
Nhìn trên bản đồ, đó là những khu săn bắn của các dòng họ vua chúa xứ Bồ Đào Nha. Màu lục thẫm hơi u tối điểm những vệt nắng nhạt lấp loáng trên mặt đường nhựa khiến lối mòn càng giống hơn với một bộ phim. Ở vài khúc cua tôi bỗng bắt gặp những cánh cổng sắt đen cổ kính mà bên trong là một khu vườn nhỏ với căn biệt thự cổ xinh xắn. Nếu giữa đường lúc ấy xuất hiện một cô gái tóc óng vàng mặc váy xòe tay xách cái giỏ thì tôi cũng ngơ ngẩn mà đinh ninh đấy là Alice.
| Một góc Sintra, nới có những shop nhỏ xinh xắn khó có thể quên | |
Khắp Sintra này khung cảnh đều như trong một giấc mơ. Chẳng cần đến hàng chục tòa lâu đài và cung điện kia mà chỉ cần ngoằn ngoèo trong các phố cổ nhỏ hẹp với những ngôi nhà ngói đỏ bày biện đồ lưu niệm tinh xảo ra hàng hiên cũng đủ để chìm vào ảo mộng của xứ cổ tích.
| Nếu chịu khó lang thang, những con đường ở Sintra sẽ dẫn bạn tới những nơi như này | |
Chưa kể thi thoảng có vài chiếc xe chạy ngược chiều với hình dáng dị kỳ và màu sắc thì hoặc đỏ rực hoặc xanh lơ, cờ Bồ Đào Nha cắm phấp phới mũi xe y như trên xe đang chở quận công hoặc hầu tước. Lần sau quay lại nơi này, nhất định tôi sẽ đi bộ dưới nắng trời rực rỡ kia để mà lọ mọ ở mấy quầy hàng thị trấn.
| Một góc phố ở Sintra | |
Mọi thứ ở Sintra đều hoàn hảo ngoại trừ duy nhất gã đang lái xe cho tôi. Gã tóc hoe vàng, gầy hom hem và cũng mặc quần soọc. Cư dân ở đây hình như không có quần dài thì phải. Gã chẳng tươi cười niềm nở như cái thị trấn này. Mặt mũi càu cạu nói dăm ba câu cho ra vẻ hướng dẫn viên. “Đây là Sintra, thị trấn có địa hình độc nhất vô nhị ở châu Âu.
| Những bậc thang đá nối dài lên đỉnh Moors | |
Bên phải quý vị là trung tâm lịch sử của thành phố”. Nói vớt cho xong mấy câu ấy thì gã bắt đầu càm ràm “Các cô đi giá này là rẻ lắm rồi. Đáng lẽ phải trả thêm 5 Euro nữa. Bình thường chúng tôi đi giá khác” Hình như gã vừa được móc ra từ trường quay, trong vai tên trợ lý nịnh hót trung thành của phù thủy.Pháo đài người Moor hiện ra trước mặt. Chúng tôi xuống xe và gã bảo tôi chờ ở đây nhé.
| Một góc cổ kính ở quần thể lâu đài Moors | |
Hình ảnh quảng cáo và cảnh thật luôn khác nhau một trời một vực. Bức ảnh trên bản đồ có lẽ được chụp vào lúc sương mù 7 giờ sáng. Còn bây giờ là 11 giờ trưa mùa hè, trời quang xanh và nắng dần gắt lên. Pháo đài trần sì toàn đá, cùng một kiểu kiến trúc với pháo đài São Jorge ở trung tâm Lisbon, nơi có thể phóng tầm nhìn ra toàn thành phố đỏ tươi màu ngói và sông Tagus xanh lơ. Những pháo đài của người Moor thường có tuổi đời hơn 1.000 năm.
| Những nét cổ kính rêu phong trường tồn với thời gian | |
Riêng pháo đài này được xây dựng từ thế kỷ XIII. Sở dĩ các công trình của người Moor và dấu vết của họ xuất hiện ở rất nhiều kiến trúc được xây dựng bởi người Tây – Bồ là vì đội quân Hồi giáo Moor đã vượt biển tràn sang lục địa Âu và thống trị phần lớn bán đảo Iberia trong suốt 800 năm, kể từ thế kỷ XIII. Người Moor Hồi giáo (còn gọi là người Mauri) không phải chủng tộc đơn nhất mà tập hợp những người Berber, người Ả rập gốc Bắc Phi, người châu Phi da đen.
| Một góc pháo đài Moors | |
Hơn một thiên niên kỷ trôi qua, pháo đài của những người Moor vẫn thi gan cùng gió bão đại dương và trơ lì với tuế nguyệt. Những lan can bằng đá chẳng hề suy suyển từ ngày quân đội người Moor khánh thành công trình vĩ đại của họ.
| Ngọn hải đăng Cabo da Roca ở Sintra | |
Từ vị trí tôi đang đứng, những tên cảnh giới người Hồi có thể bao quát đến nơi xa nhất của tầm nhìn đại dương để không chiếc tàu chiến nào lọt vào hải phận mà bị bỏ qua. Pháo đài là thứ bảo vệ cho bán đảo và chẳng vó ngựa trung cổ nào chạm được đến thành lũy bất khả chiến bại này. Castelo dos Mouros chạy vòng trên núi.
| Nhìn từ trên cao, cung điện Pena vàng rực, lọt thỏm giữa mướt mát xanh của cây cối | |
Từ nơi cao nhất của pháo đài, tôi nhìn thấy cung điện Pena hiện ra trên đỉnh đồi Sintra theo cách một tiểu thư xiêm y rực rỡ đang ngồi giữa rừng xanh mà tỏa hào quang. Pena, một trong những biểu tượng của chủ nghĩa lãng mạn thế kỷ 19 ở Bồ Đào Nha lung linh như một viên hồng ngọc giữa trời biếc. Rõ là đứng núi này trông núi nọ. Tôi đi như chạy qua những vườn cẩm tú cầu rực rỡ ở lưng chừng Castelo dos Mouros để vội vã sang Pena.
| Cung điện Pena như một tiểu thư xiêm y rực rỡ đang ngồi giữa rừng xanh mà tỏa hào quang | |
So sánh có thể hơi khập khiễng nhưng ở cái công viên quốc gia Sintra này, tôi bắt đầu trở lại cảm giác của cái thời học trò đói khát đầu thập niên 90, khi ngồi lọt thỏm giữa một khu chợ đầy những đồ ăn thơm nức và miệng cứ đang ăn món này mắt lại liếc nhìn món kia ở hàng bên cạnh. Tiền thì có hạn, kích cỡ dạ dày cũng chẳng phải vô tận.
|
Một góc của cung điện Pena |
Thế là luống cuống cả lên giữa sự rối tinh rối mù của nỗi thèm muốn và ma trận của mùi thơm ngào ngạt. Ở đời không có sự lựa chọn hóa ra lại đâm hay. Thế là người ta sẽ an vị làm cái nghề duy nhất mà người ta đang làm, sẽ bình yên sống bên cạnh một người nào đó cho dù có nhạt nhẽo đến đâu, ăn món ăn duy nhất trên mặt bàn và cố mà thưởng thức lấy nó.
|
Một góc của cung điện Pena |
Không có lựa chọn nào khác sẽ tránh đỡ phải nghĩ nhiều, đỡ phải đứng núi này trông núi nọ và thậm chí đôi khi chính điều đó sẽ mang lại hạnh phúc, vì không có sự so sánh, ta đinh ninh thế này đã là nhất quả đất rồi. Ở Sintra, những biệt thự cổ, lâu đài, cung điện cứ thoắt ẩn thoắt hiện bên ngoài cửa kính, khi xe chạy sầm sập trên những con dốc đã in hằng hà vết chân ngựa và bánh xe, khiến tôi phải ồ à liên tục.
| Một góc của cung điện Pena | |
Trong khi đó gã tài xế tóc râu ngô vẫn lải nhải về tiền bạc, không hề biết ngượng trước những báu vật lịch sử mà cư dân thị trấn của gã đang sở hữu, như thể đền đài ngọc ngà ấy cũng chỉ là mấy cái vòng gốm để mang ra trao đổi mặc cả mà thôi…
|
Một góc của cung điện Pena |
Sintra là một thành phố thuộc tỉnh Lisbon, Bồ Đào Nha. Với diện tích khoảng 319 km², Sintra là trung tâm đầu tiên của kiến trúc lãng mạn ở châu Âu. Kiến trúc ở đây là sự pha trộn giữa nhiều phong cách và thực vật ở Sintra được đem từ nhiều địa phương khác tạo ra các khu vườn, công viên độc đáo, ảnh hưởng đến sự phát triển của kiến trúc cảnh quan trên khắp châu Âu. | Sintra là trung tâm đầu tiên của kiến trúc lãng mạn ở châu Âu. | | Vào năm 1840, vua Ferdinand II đã biến Sintra từ một nơi đổ nát sau trận động đất phá hủy nơi này vào năm 1755 thành một nơi giao thoa nhiều phong cách kiến trúc. Ông cho xây dựng lại lâu đài Alcazar Moorish và Cung điện Pena, bao bọc là bức tường đá và biến những khu vực xung quanh thành những khu vườn, công viên với rất nhiều giống cây trồng lạ. | Vẻ đẹp rực rỡ ở Sintra mà bất cứ du khách nào cũng muốn đặt chân đến | | Ở những vùng đất cao, người ta trồng những loại cây như: thông, tùng bách, sồi, hạt dẻ.. Thấp hơn là những vườn cây cảnh cổ điển, bồn hoa đầy màu sắc, những vườn hoa trà. Ngoài ra, những gì còn sót lại sau trận động đất năm 1755 là nhà thờ, nhà ở, công sự và một số khu vực khảo cổ thời kỳ đồ đá sớm. |