Sống:

Đam mê & thành công

(TGĐA) - Tôi chỉ nghĩ đơn giản, điều gì mình đam mê và cống hiến hết mình cho nó, cái tình yêu ấy sẽ trả lại cho mình một thành quả không thể ngờ.

dam me thanh cong Only C ngẫu hứng sáng tác ca khúc về Đà Nẵng
dam me thanh cong Dàn sao tụ hội chúc mừng thành công phim "Đảo của dân ngụ cư"
dam me thanh cong Những diễn viên nhí mau nở chóng tàn
dam me thanh cong "Lời nguyền của rồng chúa": Lằn ranh giữa con người và thế giới phép thuật
dam me thanh cong

Có bận một cô giáo ở khoa Quan hệ công chúng mà tôi đang cộng tác giảng dạy tự dưng hỏi: Chị ơi, em thấy chị cũng tháo vát, năng động mà sao chị hiền thế? Tôi chững lại 30 giây để dịch lại trong đầu cái từ “hiền” này nghĩa là dịu dàng, tao nhã hay là đần độn, chậm chạp. Cô ấy bảo tiếp: Tại vì em thấy giáo viên nào đến cũng đặt ra đủ điều kiện, rồi nói sinh viên học thế này thế kia, trong khi khoa mình thì không có nhiều phúc lợi nhiều lắm nên họ bỏ đi hết, chỉ còn mỗi mình chị dạy từ khóa đầu đến giờ.

Lúc ấy tôi chỉ đành cười trừ.

Cô ấy không biết đấy thôi. Cái Được của tôi từ đó nhiều lắm. Kể không thể hết được. Một trong những cái Được dễ ví dụ là sau khi tôi dạy ở đó hai năm thì tự dưng một ngày bỗng nghĩ: Mấy cái bài giảng này chép lại thành cuốn sách có khi cũng được. Tôi liền chép lại tù tì trong có 20 ngày. Cuốn sách tái bản đi tái bản lại. Cả vạn bản in ra và thành quả thu về khéo bằng bao nhiêu năm sáng tác văn học. Hàng tuần, tôi đều nhận được thư của độc giả (thậm chí có rất nhiều lời mời làm việc về PR nhưng tôi từ chối). Nếu không dạy ở đó, chắc vĩnh viễn tôi chẳng bao giờ viết cuốn sách này.

dam me thanh cong

Cũng như nhiều điều khác, tôi làm trước hết chẳng nghĩ gì trong đầu, chỉ đam mê thì làm. Tôi đam mê ngành PR và yêu các trò PR, những đứa nhóc lười học hệt như tôi hồi trẻ nhưng gần 6 giờ chiều mùa đông rét mướt, cả thành phố đang cuống cuồng trở về nhà, sân trường tối thui, bụng trò đói meo, khuôn mặt người đã tối sẫm lại nhưng trò vẫn cứ ngồi nghe giảng mà không giục cô cho về.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản: Điều gì mình đam mê và cống hiến hết mình cho nó, cái tình yêu ấy sẽ trả lại cho mình một thành quả không thể ngờ. Cô giáo kể trên hôm ấy đi cùng tôi đến nhà thầy nghiên cứu sinh, cô bảo thẳng với thầy: “Em lấy cái bằng tiến sĩ này chỉ để hợp thức hóa công việc thôi, chứ em biết nó chẳng mang lại tiền bạc”. Tôi bảo cô: “Đấy là tại vì em không đam mê nó. Người đam mê văn chương sẽ đọc hết sạch các trước tác của thế giới, thành thông thiên bác cổ, không thể nào không kiếm ra tiền”. Cô ấy đành thở dài công nhận: “Đúng là em cũng chả thích gì cái ngành này”.

dam me thanh cong

Những người thất bại ở một việc gì đó, thường là vì làm đối phó, hoặc lòng đam mê ít, lại cứ tưởng thế là mình đam mê lắm rồi. Tất cả những người thành công trên thế giới, khi tiết lộ bí quyết cho báo giới thấy chỉ có mỗi một công thức chung tẻ nhạt: “Chăm chỉ”, “Kiên trì” và “Đam mê”. Đam mê là gì ư? Là chỉ cần được làm điều đó mà không cần biết có thể thu lại thứ gì, không tiền không danh không phận không ai công nhận cũng cắm đầu làm, thậm chí cả thế gian chế giễu dè bỉu bảo là đồ điên, đồ lẩm cẩm cũng vẫn bất chấp lùi lũi làm. Cực đoan hơn, có kẻ bị bạn bè xa lánh, người yêu bỏ, bố mẹ thì thở dài thườn thượt vì con mình cứ theo đuổi một thứ mà ai cũng cho là lập dị chả mang lại ích lợi gì vẫn cứ khẳng khái làm như điếc, ai muốn bỏ tui thì bỏ, còn tui không bỏ được cái mà tui đang đam mê. Đó là một thứ tình yêu vô điều kiện. Những nhà leo núi muốn chinh phục Everest không phải vì để lấy cái danh mình là kẻ cắm cờ đầu tiên trên đỉnh núi, mà chỉ đơn giản vì họ muốn chinh phục đỉnh núi vĩ đại, muốn mình được đặt chân lên xứ sở băng tuyết ấy và nhìn thấy cả thế giới bên dưới qua làn mây, để đạt được điều đó, họ sẵn sàng chấp nhận hiểm nguy, chấp nhận cái chết vì sạt lở tuyết, vì băng lạnh, vì thiếu oxy.

Bạn trao tặng đam mê, làm cho ai điều tốt, thì không phải là bạn làm điều tốt cho người ấy và bắt người ta phải trả ơn, mà chính là bạn trao tặng cho cuộc đời này, và thế nào cũng có ngày cuộc đời trả lại cho bạn đầy đủ (có cả lãi).

Trước từng có một cuộc thi viết mời tôi làm ban giám khảo. Khi MC phỏng vấn nhiều thí sinh, các em ấy trả lời “Em đi thi vì muốn được nổi tiếng”. Lúc ấy tôi nghĩ: Thế thì em sẽ không bao giờ nổi tiếng được. Quả nhiên, nhiều năm qua đi, tôi chưa từng nghe lại tên của các em ấy ở bất kỳ đâu. Kẻ nào muốn làm việc gì chỉ vì danh và lợi, sẽ chẳng bao giờ thành công. Đó cũng là công thức chung cho sự thất bại.

Khi bắt đầu viết văn, tôi cũng không nghĩ sau này mình có nổi tiếng hay không. “Mình sẽ nổi tiếng cho mà coi” hay “Chả được đâu, làm sao mà mình nổi tiếng cho nổi”. Tóm lại là ý nghĩ đó và cái từ đó hoàn toàn không xuất hiện trong đầu. Tôi chỉ thấy có một câu chuyện cần chia sẻ và sự thôi thúc phải viết ra giấy với một dòng dung nham nóng bỏng đang tuôn trào trong trái tim vậy thôi. Viết xong còn chả biết nên làm gì với nó.

Tôi sinh con gái, cũng chỉ nghĩ: Cho con tình yêu được bao nhiêu, được ở bên con chừng nào hay chừng ấy, vì chẳng chóng thì chày, nó lớn rồi cũng sẽ không cần đến mẹ nhiều nữa. Chỉ vậy thôi, và mong cho con khỏe mạnh bình yên, chưa bao giờ có ý nghĩ sau này nó phải báo hiếu, phải nuôi mẹ.

dam me thanh cong

Bạn trao tặng đam mê, làm cho ai điều tốt, thì không phải là bạn làm điều tốt cho người ấy và bắt người ta phải trả ơn, mà chính là bạn trao tặng cho cuộc đời này, và thế nào cũng có ngày cuộc đời trả lại cho bạn đầy đủ (có cả lãi).

Cuộc đời đang trả lại cho tôi từng ngày, bằng những chia sẻ của học trò, chứ không phải bằng… tiền lương của khoa PR. Rất nhiều trò đang có ý định bỏ học, chán nản hoặc chuyển ngành chuyển trường nhưng sau đó bảo “Thôi cô ạ, em nghĩ lại rồi, em yêu thích ngành này...”. Những lúc ấy tôi hạnh phúc, vì những thứ mình truyền lại cho trò chả phải kiến thức (kiến thức thì vô tận, nó ở trong sách và cả những người thầy khác, lên mạng mà tìm cũng có), mà truyền lại lòng đam mê. Trò đã có đam mê, thì chả cần phải đam mê PR, đam mê gì cũng sẽ thành công, đam mê gấp hoa giấy thì sẽ thành nghệ nhân hàng đầu, đam mê nặn bánh thì thành siêu đầu bếp, đam mê cắt tóc thì thế nào sau này cũng kiếm được vài ngàn đô một tháng…

Muốn một người có cá ăn thì bạn đừng cho cá, đừng cho cần, cứ cho họ lòng đam mê câu cá. Người ta mà đã thích rồi thì loay hoay thế nào cũng sẽ tự tìm ra cách. Chả phải bạn mê Facebook nên bận bù đầu là thế, thời gian chơi với con, trò chuyện với bố mẹ già còn chả có, đi du lịch hai ngày còn thấy thiếu thời gian mà vẫn cứ vào Facebook hàng ngày được đấy sao?

dam me thanh cong MC Quỳnh Giang bất ngờ tham gia "Mặt nạ ngôi sao"
dam me thanh cong Các hội thảo của nghệ sĩ piano quốc tế Adam Gyorgy
dam me thanh cong Nam Em diện áo dài dịu dàng, đọ sắc xinh đẹp bên Ái Phương
dam me thanh cong 'Thách thức cô dâu': Khi mẹ và con gái mâu thuẫn nhau vì chiếc váy cưới
dam me thanh cong Khi các nghệ sĩ… mơ!

Di Li