Làm gì để hết nhàm chán…

(TGĐA) - Tôi sợ sự quen mắt, sợ sự lặp đi lặp lại của hình ảnh từ mới mẻ mà trở nên cũ kỹ. Giống như tình yêu đôi lứa khi trải qua thời kỳ khao khát, ước ao, sẽ đến giai đoạn cảm xúc bị chai lì và đóng băng…

lam gi de het nham chan

Năm ngoái, gia đình tôi may mắn được một người bạn mời đến nghỉ dưỡng ba ngày tại căn nhà bên bãi biển Malibu, bãi biển nổi tiếng nằm ở Los Angeles, nơi tận hưởng tuyệt vời của những triệu phú đô la, những minh tinh màn bạc. Hẳn nhiên, tôi đã háo hức biết bao khi được tạm thời tự do trú ngụ giữa không gian đẹp như mơ ấy dù chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi.

Dường như vị chủ nhà hiểu khách và tốt bụng ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, từ lọ hoa tươi trên bàn ăn, từ chăn ga gối sạch sẽ trong ba phòng ngủ, từ thức ăn, rượu vang, thịt bò đầy ắp trong tủ lạnh. Hẳn nhiên, tôi đã từng ở nhiều resort cao cấp ở Việt Nam, không còn xa lạ gì với cảm giác ba bước chân là chạy ra biển, nhưng khi đặt chân đến thiên đường Malibu, tôi không thể không ngập tràn vui sướng. Ngày đầu tiên trôi đi rất nhanh, hết ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn và đàn chim biển đập cánh tao tác, hết tắm nắng rồi dạo bộ, lũ trẻ con nhà tôi hào hứng chạy nhảy khám phá từng ngõ ngách căn nhà rộng lớn.

lam gi de het nham chan

Ngày thứ hai tiếp tục trôi đi, xung quanh tôi êm đềm tĩnh lặng, chỉ có trời và nước, đêm đêm nghe tiếng sóng dội vào, tôi đọc sách và ngắm biển qua ô cửa kính. Thi thoảng, chúng tôi lái xe ra ngoài, mua ít trái cây và ghé tiệm ăn rồi lại trở về nhà. Lũ trẻ bắt đầu đòi chơi ipad vì chẳng còn gì đế tìm tòi. Đến ngày thứ ba, tôi hỏi chồng tôi: “Này anh, chúng ta có thể sống đến hết cuộc đời ở đây không?”.

À dĩ nhiên, câu hỏi của tôi thật hài hước, chẳng phải bất kỳ ai trên hành tinh này đều mơ ước sở hữu một ngôi nhà xinh đẹp bên bờ biển như thế này hay sao?

Có phải khi chúng ta đã đạt được bất kỳ điều gì chúng ta mơ ước, chúng ta sẽ thấy mọi sự nhẹ tênh?

Nhưng số đông họ thuộc type người trầm lặng. Còn vợ chồng tôi thích đám đông và huyên náo, hơn ai hết tôi hiểu rõ điều này. Quả nhiên, chồng tôi bảo: “Anh sốt ruột lắm rồi, còn bao việc phải làm!”. “Ừ thì giả sử, khi anh đã già và chẳng còn sức lao động nữa, anh có thích cuộc sống thế này không?”. “ Anh không biết, thôi chuẩn bị sửa soạn đồ đạc đi!”.

lam gi de het nham chan

Đàn ông thường tỉnh táo và đơn giản, còn tôi, dù có chút luyến tiếc nhưng tôi đã không còn thấy phát sốt lên như khi đưa tay mở cánh cửa bước chân vào, rằng tôi đã trải qua cái cảm giác là triệu phú nó như thế nào rồi, rằng có phải khi chúng ta đã đạt được bất kỳ điều gì chúng ta mơ ước, chúng ta sẽ thấy mọi sự nhẹ tênh.

Tôi sợ sự quen mắt, sợ sự lặp đi lặp lại của hình ảnh từ mới mẻ mà trở nên cũ kỹ. Như sau hai năm sống ở xứ sở mà người ta gọi là thiên đường, dĩ nhiên rồi, nước Mỹ vẫn hùng vĩ như vốn có, người Mỹ vẫn lịch lãm, ân cần, nhưng tôi không còn xuýt xoa mỗi khi thấy hoa hồng nở rực rỡ trên phố, thấy mùa thu lá giăng ngập lối đi quanh khu nhà sang trọng. Tôi giống như người đàn ông hào hoa vừa muốn cưới cô gái xinh đẹp về làm vợ và vừa lo âu sẽ có ngày trở thành kẻ phản bội vì mất đi cảm xúc.

Giống như tình yêu đôi lứa khi trải qua thời kỳ khao khát, ước ao, sẽ đến giai đoạn cảm xúc bị chai lì và đóng băng. Hầu như tất cả các cặp vợ chồng sống bên cạnh nhau hai tư tiếng một ngày đều có nguy cơ chán nhau, những kẻ đa tình muốn kiếm tìm cảm giác ngọt ngào, quay cuồng choáng váng trong yêu đương, họ sẽ tìm cách để ngoại tình. Vậy những người thủy chung họ sẽ làm gì khi mỗi ngày đều nhìn thấy nhau cả những điều tốt xấu.

lam gi de het nham chan

Tôi không tìm được câu trả lời thỏa đáng, bởi mỗi người đều có cách khác nhau để nuôi dưỡng tình yêu. Cũng may, tình yêu không giống như chiếc nhẫn lỏng tay rơi xuống hồ nước là mãi mãi chìm xuống lớp rong rêu dưới đáy. Tình yêu có thể hồi sinh bằng sự chăm chút, bằng trách nhiệm, và cả nỗ lực biến mất khỏi đời nhau trong giây lát để làm sao bớt đi sự tràn đầy.

Bởi đủ đầy là cách nhanh nhất để giết chết tình yêu.

Cấn Vân Khánh