Sống:

Lao động là vinh quang

(TGĐA) - Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn nghe câu “Lao động là vinh quang”, nhưng nghe mãi tôi chẳng hiểu vinh quang ở chỗ nào vì cứ nhắc đến khái niệm đi làm là thấy mệt. Những người bạn xung quanh tôi, mỗi lần tụ tập gặp nhau vào ngày chủ nhật lại than thở, sao mấy ngày nghỉ trôi đi nhanh thế, mai phải đi làm rồi. Dù tôi biết chắc trong số đó, có vài người chỉ xách túi đến cơ quan, ngồi gõ sổ sách khoảng 4, 5 tiếng đồng hồ qua quít cho xong, đến ba giờ chiều mắt trước mắt sau về sớm đế tranh thủ shopping hay đi chợ…

lao dong la vinh quang

Tôi thì viết văn viết báo tự do, không gò bó, nên chưa thấm lắm cảm giác buộc phải đi cày ra sao. Cho đến khi tôi đặt chân lên đất Mỹ, tôi mắt tròn mắt dẹt khi chứng kiến sự nhiệt tình của những người lao động ở xứ tư bản. Có thể bên trong thâm tâm, họ không hẳn yêu thích công việc mà họ đang làm, nhưng gác cảm xúc cá nhân qua một bên, họ ý thức rằng nó đem lại sự an toàn, no đủ cho cuộc sống của họ và những thành viên trong gia đình của họ. Nên họ trân trọng công việc và sẵn sàng hết mình mới công việc ấy. Thỉnh thoảng đi ăn nhà hàng, tôi vẫn gặp những du học sinh Mỹ đi làm nhân viên phục vụ, một tay bê ba tô phở nóng mồ hôi nhễ nhại. Tôi tin chắc rằng, khi còn ở Việt Nam, thậm chí đến việc cho đồ vào máy giặt các cậu cũng không phải làm vì đã có mẹ hoặc người giúp việc lo hộ. Nhưng nước Mỹ với chi phí đắt đỏ cũng như tinh thần tự lập tự cường khiến cho bất kỳ ai, dù có lười nhác đến đâu cũng phải tìm cho bản thân một lối đi. Một anh kỹ sư không may thất nghiệp vẫn tỏ ra vui vẻ khi tạm thời chấp nhận công việc lao động chân tay để mưu sinh. Chẳng mấy ai bận tâm hay đánh giá vị trí của người khác bởi người Mỹ bận lắm?

lao dong la vinh quang

Với lối suy nghĩ, tuổi già ắt sức phải yếu, làm việc thế đủ rồi, nghỉ ngơi thôi, nên phần lớn người cao tuổi ở Việt Nam cảm thấy buồn chán, cô độc và thừa thãi. Trẻ hay già, muốn cống hiến hay không là ở mình...

Tôi nhớ cảm giác buồn bã của cô hàng xóm cách đây bốn năm, khi cô nhận quyết định về hưu với tâm trạng vừa vui vừa buồn. Cô tâm sự, vậy là xong, cô đã chính thức già rồi, sống cho qua ngày thôi. Suốt ngày cô ôm căn bếp nhỏ với chiếc đài cattsete, luẩn quẩn ra vào với con mèo mướp. Con cái của cô đến tuổi trưởng thành đều lập gia đình riêng với trăm mối bận tâm riêng. Xem ra, người lớn tuổi ở Việt Nam dù còn sức khỏe, còn trí tuệ minh mẫn vẫn mang mặc cảm là người vô dụng. Những nhà tuyển dụng thậm chí chỉ tuyển nhân viên từ 22 đến 35 tuổi. Ngoài 35 đã không còn được coi là trẻ nữa. Với lối suy nghĩ, tuổi già ắt sức phải yếu, làm việc thế đủ rồi, nghỉ ngơi thôi, nên phần lớn người cao tuổi ở Việt Nam cảm thấy buồn chán, cô độc và thừa thãi, có người tìm kiếm niềm vui ở những câu lạc bộ mang tính chất giải trí như khiêu vũ, võ thuật… Có người muốn phụ con cái bán hàng thì bị thiên hạ lời qua tiếng lại dèm pha, con cái nhà ấy sao mà bất hiếu, cha mẹ nhiều tuổi rồi mà vẫn bắt phải làm. Mỗi lần đi siêu thị Walmart, tôi lại bắt gặp rất nhiều người cao tuổi đứng soát hóa đơn mua hàng của khách ở cửa ra. Có bà lão bảy mươi tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn mỉm cười thật tươi, cảm ơn khách hàng rối rít. Bà gắn lông mi giả, tô son đỏ trang điểm như một cô gái ở tuổi đôi mươi khiến tôi suýt kêu lên vì ghen tị. Trẻ hay già, muốn cống hiến hay không, là ở mình. Tôi ngưỡng mộ văn hóa Mỹ bởi họ chẳng bận tâm đến già hay trẻ, ai muốn tìm sự vinh quang trong lao động đều có cơ hội để thể hiện bản thân. Chính nơi đây, một anh Tây vừa đạp xe trên đường vừa nhặt ve chai vừa giơ tay chào tôi rất tự tin và vui vẻ! Người thu ngân vừa phục vụ khách hàng vừa hát… Nhân viên ngân hàng đón khách tận cửa, luôn luôn mỉm cười. Tận tụy, cân mẫn và say mê, truyền cảm hứng cho nhau , đó chính là phong cách Mỹ.

lao dong la vinh quang

Cấn Vân Khánh